Tâm trời u ám, gió thổi qua,
Đời như cơn sóng, đẩy xô xa.
Từng bước mỏi mòn, lòng héo hắt,
Nỗi đau chôn kín, khó bày ra.
Thu qua, gió lạnh vẫn vương tầm,
Lá vàng rơi nhẹ, buồn thêm đậm.
Dẫu tiết trong xanh, lòng vẫn nặng,
Một khúc nhạc xưa vẫn chưa tàn.